TU THIỀN
Chúng ta thường nghĩ Thiền là một pháp môn riêng biệt. Nếu chúng ta chuyên chỉ tụng kinh, nghe được tiếng mình tụng. Tâm định thì cũng là một trạng thái của thiền. Thiền là chỉ và quán. Chỉ là thôi nghĩ vẫn vơ tựu tâm vào một đối tượng. Quán là quán tưởng. Tâm tựu thì dễ quán tưởng đến một đề mục. Chúng ta bỏ chạy tìm bên ngòai mà hướng về nội tâm để tu tâm dưỡng tánh. Tu phước không đủ nên tu huệ cho được trọn vẹn. Tu phước không chỉ là mong cầu được qủa tốt. Chúng ta vẫn còn chấp trước khó được an lạc. Bước thêm một bước, tu huệ để tâm được trong sáng an lạc. Sống trong an lạc thì chết cũng sẽ đượa an lạc. Chúng ta thử tập chỉ để tựu tâm rồi quán tưởng.
1. Quán tưởng mười năm về trước ta như thế nào? Hồi đó ta mới tu tập bỏ việc ác tu hạnh lành, bỏ đường tà đi về nẻo chánh, khó khăn vất vả thiếu tự tin. Nhưng biết Phật pháp là thần dược nên cố gắng nuốt thuốc đắng để bớt bệnh.
2. Quán tưởng hiện tại: Đức Phật dạy nên vui với hiện tiền. Qúa khứ đã qua rồi, còn luyến tiếc nếu kéo làm chi. Vướng mắc chỉ tạo thêm nhiều khổ đau. Bây giờ mình là người Phật tử biết tu biết học cứ hằng ngày tinh tấn tâm sẽ định trí sẽ phát huệ. Tu tập phải có sự tự tin đừng có giải đãi. Càng ngày lo cho mọi người, tại sao không dành cho mình ít thời gian để tự lo, tự săn sóc bồi tâm tịnh trí. Mình có an lạc thì ai nấy chung quanh mới được an lạc. Phật dạy vạn sự tại tâm mà.
3. Quán tưởng mười năm về sau: Tu học kiên trì. càng tu càng được an lạc. Thêm mười tuổi đời, tính tình thuần hậu hơn, biết những gì là ưu tiên, tiền bạc danh vọng qủa phù du, sức khỏe đâu được hồi tráng niên. Tất cả các cơ năng điều chậm lại nhưng chúng ta được bình tỉnh hơn, đứng đắn hơn, biết thương thân và thương người. nghĩ hưu mà không tu tập thì chỉ là ngồi nhà chờ chết. Tu hành sẽ thăng hoa những năm còn lại sữa sọan hành trang cho cuộc du hành kiếp tương lai. Đức Phật dạy ta là Phật đã thành. chúng sanh là Phật sẽ thành.